普通話訓練 -中文-國語唐詩的學習-《晨詣超師院讀禪經》

Mandarin Lesson

《晨詣超師院讀禪經》

作者:柳宗元

汲井漱寒齒,清心拂塵服。

閒持貝葉書,步出東齋讀。

真源了無取,妄跡世所逐。

遺言冀可冥,繕性何由熟。

道人庭宇靜,苔色連深竹。

日出霧露餘,青松如膏沐。

澹然離言說,悟悅心自足。

“Chen yì chāo shī yuàn dú chán jīng”

Zuòzhě: Liǔzōngyuán

Jí jǐng shù hán chǐ, qīngxīn fúchén fú.

Xián chí bèi yèshū, bù chū dōng zhāi dú.

Zhēn yuán liǎo wú qǔ, wàng jī shì suǒ zhú.

Yíyán jì kě míng, shàn xìng hé yóu shú.

Dàoren tíng yǔ jìng, tái sè lián shēn zhú.

Rì chū wù lù yú, qīngsōng rú gāo mù.

Dànrán lí yánshuō, wù yuè xīn zìzú.

【註解】:

1、貝葉書:古印度人多用貝多羅樹的葉子寫佛經,也稱貝葉經。

2、冥:暗合;

3、繕:修持。

4、膏沐:本指潤發的油脂。

5、澹然:寧靜狀。

[Zhùjiě]:

1, Bèi yèshū: Gǔ yìn duó rén duōyòng bèiduō luó shù de yèzi xiě fójīng, yě chēng bèi yè jīng.

2, Míng: Ànhé;

3, Shàn: Xiū chí.

4, Gāo mù: Běn zhǐ rùn fā de yóuzhī.

5, Dànrán: Níngjìng zhuàng.

【評析】:

這是一首抒寫感想的抒情詩。詩的內容是抒發了詩人的哲學見解。前半部寫他到禪院讀經,指責世人追逐的乃是那些荒誕的事情,而不去了解佛經的真正含義。後半部寫他認為佛家的精義與儒家之道有相通之處,但如何修養本性,卻難以精熟。然而,他對禪院的清靜幽雅卻流連玩賞。

[Píngxī]:

Zhè shì yī shǒu shūxiě gǎnxiǎng de shūqíngshī. Shī de nèiróng shì shūfāle shīrén de zhéxué jiànjiě. Qiánbàn bù xiě tā dào chányuàn dújīng, zhǐzé shìrén zhuīzhú de nǎi shì nàxiē huāngdàn de shìqíng, ér bù qù liǎojiě fójīng de zhēnzhèng hányì. Hòubàn bù xiě tā rènwéi fú jiā de jīngyì yǔ rújiā zhī dào yǒu xiāngtōng zhī chù, dàn rúhé xiūyǎng běnxìng, què nányǐ jīng shú. Rán’ér, tā duì chányuàn de qīngjìng yōuyǎ què liúlián wánshǎng.